Bạn qua mạng đã truyền cảm hứng cho tôi

Uể oải, bước đi trên con đường dài, không ngừng nghĩ ngợi những điều tiêu cực. năm nào, tháng nào cũng vậy, vẫn cô đơn và đầy áp lực trên đôi vai nhỏ bé của bản thân. Cuộc sống của tôi tràn đầy sự tiêu cực, không mấy vui vẻ, lại còn áp lực học hành, tình bạn của tôi như cái bập bênh vậy, nhiều lúc bế tắc muốn hủy diệt cuộc đời mình cho xong để được cuộc sống an nhiên hạnh phúc.

Bạn qua mạng đã truyền cảm hứng cho tôi

——

Vào một ngày đông lạnh giá, tôi vô thức vơ lấy chiếc điện thoại nằm trên bàn mà lướt lướt, vô tình nhìn thấy những tình bạn trên mạng, chao ôi, nó đẹp làm sao. thế là mò mẫm tạo một chiếc acc phụ, vào đấy mà kết bạn làm quen. Nhưng làm quen rồi vẫn để đó, không có hứng thú để bắt chuyện, thăng trầm và đầy mệt mỏi. Có một lần, tôi đã chủ động bắt chuyện với những người bạn trên mạng của mình. thật bất ngờ, họ thân thiện và hiểu rõ tôi đang như thế nào. Vài ba lần nói chuyện, tôi và họ càng ngày càng thân thiết, những ấm ức, bế tắc trong cuộc sống tôi đều kể họ nghe, bởi lẽ, chính họ là người hiểu bản thân tôi nhất.

 ——

Loay hoay với những bài toán, bài văn khó, những con điểm cứ thế mà chồng chất lên con người tôi, nhiều lúc khóc nhưng gia đình tôi còn chẳng quan tâm cơ mà, cô đơn lắm, ngậm ngùi tâm sự với những người bạn mà tôi quen, họ luôn hiểu và thấu hiểu cho tôi, cực kì quý hững người bạn này. Nhằm lúc tôi định kết thúc sinh mạng này của mình, gia đình, bạn bè đã không níu tôi lại, còn trách mắng tôi vô dụng. Lâm vào bế tắc, áp lực, đầy tiêu cực và nghĩ quẩn rất nhiều. chính những người bạn trên mạng đã kéo tôi ra khỏi cái bóng đen tiêu cực đó.

——

“mày làm rất tốt rồi.”

“đừng bận tâm những lời chê bai mày!”

“ngoài kia không thương mày thì về đây tao thương, đừng lo lắng gì cả.”

Dù lời nói các cậu có như thế nào thì tôi vẫn tiêu cực, vẫn bế tắc như thường lệ. Nhưng nhờ vào lời nói của những người bạn ấy đã khiến tim tôi như được sống lại lần nữa, tôi đã cảm nhận được sự ấm áp mà trước giờ tôi vẫn chưa trải qua. nó ấm áp một cách kì lạ, tôi muốn tôi mãi đắm chìm trong sự ấm áp này, mãi mãi. Những người bạn này mỗi người một nơi nhưng vẫn quan tâm nhau, đó là sự cảm thông, quan tâm nhau giữa người lạ đây sao? Hmm…nó quá đỗi tuyệt vời rồi.

[…]

Sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, cái tuổi thanh xuân thật đẹp của tuổi học trò, nhưng là đối với người khác, đối với tôi nó chẳng khác gì những năm trước. Vẫn một mình với chiếc bánh kem, vẫn ngân nga tự chúc bản thân, tủi thân mà bật khóc, nước mắt cứ thế mà chảy dài.

Bạn qua mạng đã truyền cảm hứng cho tôi

“ting ting”

huh, gì đây? là tiếng tin nhắn sao? tò mò mở ra xem, tin nhắn truyền tới vào mười hai giờ mười lăm, cảm xúc vỡ òa ra. lại khóc, nhưng không khóc vì tuổi thân, khóc vì những lời chúc mừng của những người bạn.

“sinh nhật vui vẻ nhaa!!!”

“thật xin lỗi vì chúc mày muôn, sinh nhật vui vẻ và đừng tiêu cực mãi nhé.”

Nước mắt chảy ra không ngừng, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy hạnh phúc như vậy, không còn cảm giác cô đơn, thay vào đó là cảm giác được quan tâm và được thấu hiểu. Qua sinh nhật, tôi vẫn còn cảm thấy vui lâng lâng trong người, nhưng vừa đi học về thì gia đình tôi lại dập tắt niềm vui ấy của tôi – niềm vui duy nhất trong đời. Họ cãi và đánh nhau, gây to đến nỗi đập phá đồ đạc, niềm vui tôi đâu? Rõ là tôi vừa có được niềm vui mà? Cứ bắt tôi lặn lội, cố gắng sống với cái cuộc đời không có nổi một niềm vui hay là vừa có niềm vui thì bị dập tắt hay sao?

– Cái thứ đàn bà lăng loàn, bội bạc với chồng, vậy ra đứa con cũng không phải con tao, từ giờ hai mẹ con mày cút đi!

Nghe như sét đánh ngang tai, không tin nổi đó là sự thật, thút thít mấy tiếng rồi chạy vội lên trên gác, đóng cửa phòng và òa khóc thật to. Lúc đấy tôi đã nghĩ quẩn, cầm điện thoại để nói lời từ biệt cuối cùng. Không phải cha mẹ, không phải bạn bè ngoài đời, là bạn bè trên mạng. vào giây phút kia họ không ngừng khuyên nhủ tôi, khiến tôi cứ suy nghĩ vòng vo mãi.

“mày phải ở lại để còn gặp tụi tao.”

“đừng nghĩ quẩn, tụi tao cần mày rất nhiều!”.

Bạn qua mạng đã truyền cảm hứng cho tôi

Rất nhiều lời động viên mà không kể hết, tôi đã ở lại, nhưng sống vì những người bạn và bản thân tôi. có đam mê viết lách đã lâu nhưng không được một ai ủng hộ, là những người bạn tôi quen trên mạng đã tiếp năng lượng cho tôi, làm cho tôi bước tiếp không ngại những thứ khác. Và giây phút đó tồi nhận ra rằng, mặc dù có lặn lội, có áp lực bế tắc trong cuộc sống thì cái chết không giải quyết được tất cả. ta còn đam mê, còn mơ ước, vẫn còn rất nhiều người muốn truyền cảm hứng cho mình. những người bạn qua mạng này là động lực để tôi châm lên ngòi bút.

Tôi buồn, họ biết.

Tôi tiêu cực họ khuyên.

Tôi khóc, họ dỗ.

Tôi cười, họ vui.

“những người bạn qua mạng là những người đã truyền cảm hứng để tôi bước tiếp trên cuộc đời đầy khốn khổ này, mấp máy cánh môi đỏ rực, tươi cười vì thấy sức sống và đam mê mãnh liệt.

– Yêu các cậu, “gia đình” của tôi, cảm ơn vì tất cả.

Tác giả: Lê Huỳnh Nhã Ngân

%d bloggers like this: