Chuyện về lão chuột già

Giữa lòng thành phố xa hoa nhộn nhịp, dòng người hối hả nối nhau, ai cũng mang trong mình một mối bận tâm về cuộc sống. Những mối lo toan bộn bề đè nặng lên đôi vai khiến ai nấy cũng đều thấy mệt mỏi. Họ mệt. Mệt thật rồi! Mệt vì trăm thứ ngổn ngang ngoài kia, họ như giành giật từng giây từng phút, và mấy ai nhận ra rằng: từ bên trong cái cống nhỏ, có một đôi mắt đen đang lẳng lặng nhìn họ tiếp tục những bước chân vội vã của mình.

Chuyện về lão chuột già

Với loài chuột mà nói, lão cũng có thể gọi là sống thọ rồi. Mỗi ngày của lão đều chẳng có gì khác biệt, chỉ cần nhanh nhạy một tí, cẩn thận thêm tẹo, là có thể bình an trôi qua ngày. Những người bạn của lão, kẻ bỏ mạng vì rét, kẻ thiệt mạng trong lúc kiếm ăn, kẻ chết tức tưởi, kẻ lại ra đi trong im lặng mà chẳng ai hay. Bởi vậy mới nói, sống trên đời chả biết đâu mà lần, hôm nay mày cười hả hê, chả biết được ngày mai có còn mở mắt nhìn đời nữa không.

Hôm nay là một ngày như thường lệ, lão chuột già cất bước ra khỏi nơi trú ngụ của mình và bắt đầu kiếm cái gì đó lót dạ. Tối qua là một đêm khá kinh hoàng với lão. Nắng nóng suốt mấy tháng trời khiến mấy người bạn của lão phải bỏ mạng giữa đường. Thi thoảng trong lúc kiếm ăn nhìn thấy một cái màu đen nằm giữa đường ngay lúc giữa trưa, lão hay chép miệng “Ôi chao! Cái kẻ xấu số! Đi kiếm ăn mà không xem giờ!” Nói rồi lão lại tiếp tục bước đi, lão quá quen với cảnh này rồi. Đi thêm vài bước nữa, lão lại nhìn thấy một đống bầy nhầy đo đỏ, khó mà nhìn ra được hình dáng ban đầu, lão lại chép miệng: “Ôi chao! Lại thêm một kẻ xấu số! Đi kiếm ăn mà không nhìn đường!”

Lão tiếp tục bước đến cái thùng rác cũ kĩ nằm ở góc chợ, bụng thầm nghĩ liệu còn lại gì không? Lão phải nhanh lên kẻo có ai đó đến đuổi lão đi, hoặc tệ hơn nữa, lão có thể thiệt mạng trong lúc bị đuổi, như thế thì… không biết lão có được gọi là thọ không nhỉ? Mỗi ngày của lão đều trôi qua như thế. Đôi lúc lão còn bị thằng mèo ranh con của hàng trái cây rượt đuổi, nhưng nó cũng chỉ kịp làm lão bị thương mà thôi, thằng mèo ranh ấy rượt lão về tận hang cống của mình, đứng nhìn lão gầm gừ vài tiếng cho bỏ tức rồi quay đuôi mà đi. Thế là lão thoát được một kiếp nạn.

Chuyện về lão chuột già

Cho đến tận cái đêm tối qua, cơn mưa to ập đến báo hiệu những chuỗi ngày nắng nóng đã kết thúc, có nghĩa lão lại phải lập tức đối diện với một cơn ác mộng khác. Cơn mưa mỗi lúc một to, nước mưa dâng lên tràn vào cả miệng cống, nhà của lão ngập rồi! Nước dâng lên mỗi lúc một nhiều, lão lại phải chạy lên đường lớn tránh nạn, nhanh chân chui vào một cái góc nào đấy trước khi chiếc xe nào chạy tới và có thể tông phải lão. Lão sống cũng khá lâu rồi, dăm ba cái kế sinh tồn này lão nắm rõ như lòng bàn tay.

Đứng thu mình dưới cái gốc cây ướt đẫm nước mưa, lão thầm nghĩ liệu ngày mai nước đã rút hết chưa để lão còn về nhà. Già cả rồi, vừa lạnh vừa ướt thế này, thần chết mà gọi có khi lão cũng phải nghe. Đứng chờ đến rạng sáng, mưa cũng bắt đầu tạnh, đợi tới lúc tạnh hẳn thì phố phường cũng rục rịch thức giấc. Cuộc mưu sinh ngày mới lại bắt đầu, chả có khoảng trống nào để người ta  đoái hoài tới lão chuột già đang chạy nước rút từ phía gốc cây sang cái cống đối diện. Nhanh chân lên, kẻo lão lại bỏ mạng vì tai nạn sau khi vượt ải tử thần tối qua.

Về đến góc nhà còn xâm xấp nước, thầm nhủ thế này đã là không tệ rồi, lão đành nằm xuống một cách miễn cưỡng rồi nghỉ ngơi vài phút. Già cả rồi, chả còn được khỏe mạnh như tụi thanh niên kia nữa, phải nghỉ lấy sức, lát nữa còn phải chạy đua với thằng mèo ranh kia. Lão chìm vào giấc ngủ mà vẫn còn miên man suy nghĩ, rằng “Không biết thằng mèo ranh ấy có bao giờ phải chịu mưa lạnh như mình không, cá là nó chả trụ được lâu như mình”. Dòng suy nghĩ miên man đưa lão chìm sayvào giấc ngủ, nụ cười hả hê ngự trên đôi môi tái nhợt.

Chuyện về lão chuột già

Phịch! Bàn tay hộ pháp nào đó nhấc bổng lão lên, ném gọn vào xe rác. Lão nghe lơ mơ rằng lão sắp được hóa kiếp! Ngoảnh mặt nhìn “mình” lần cuối, nhìn lại khu nhà mình đã ở bao năm qua, chợt cảm thấy thật mỉa mai. Cuộc đời của lão cũng chỉ kết thúc như vậy. Lão có nên tự cảm thấy may mắn hay không khi cái đói rét cướp đi ngày mai của lão, chí ít lão đã được về nhà, và lão đã ra đi mà không phải đau đớn thân xác như nhiều thằng trong dòng họ nhà lão. Sống trong im lặng, ra đi cũng chả ai hay. Lão nhìn thầy cái cười  hả hê  khi người ta tìm thấy xác lão “chuột như mày thì đừng nên sống!”…

Lão nghe câu này nhiều lần rồi, chắc sau này sẽ không phải nghe nữa đâu. Quay sang đường nhìn dòng người hối hả tấp nập, lão mỉm cười rồi tự nhủ: Ta đi thôi!. Haha! Hóa ra đời cũng chỉ là thế! Lão chắc cũng tạm được gọi là sống thọ rồi. Lão chợt thấy hả hê khi nghĩ đến thằng mèo ranh ngày mai sẽ lục tung khu sạp nhà nó lên để tìm lão, rồi hắn bị chủ đánh vì tội phá đồ. Cảnh này lão thấy nhiều lần rồi, lần nào lão cũng cười trong sung sướng,…

Lão cảm thấy nhẹ tênh khi ngày mai không bị người ta đuổi bắt nữa, không còn sợ bị tạt nước sôi trong lúc kiếm ăn, không phải ám ảnh sẽ bị chà nát  thê thảm dưới bánh xe như lão từng chứng kiến. Thôi thì,…vậy là lão cũng thọ rồi!

Lão lại bắt đầu chu trình kiếm ăn quen thuộc, lại chạy nhanh qua con đường lớn, thật nhanh chân để né thằng mèo ranh, lại rảo bước đến khu kiếm ăn quen thuộc… nhưng ôi thôi! Người ta vừa mới dọn sạch sẽ khu buffet cỡ bự của lão rồi, tới cọng rau thôi mà cũng không để lại cho lão nữa, lại mang cái dạ dày trổng rỗng, cồn cào chạy  như bay về nhà vì sợ người ta đuổi,…Nếu được lựa chọn, lão đã không chọn đầu thai vào họ nhà chuột để suốt ngày trốn chạy như vậy!

Tác giả: Nguyễn Minh Huyền