Có chuyến xe mang tên cuộc đời

Dạo này tôi thường xuyên đi làm bằng xe bus. Ngồi trên xe vừa lắng nghe những bản nhạc yêu thích vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn. Từng dòng người lướt qua, từng ngôi nhà, từng con phố chạy qua trước mắt thấy cuộc sống hối hả quá. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn bỗng thấy cuộc sống vẫn diễn ra hình như là chưa từng dừng lại. Mỗi ngày trên từng chuyến xe, gặp nhiều người xa lạ, xe dừng lại qua từng bến đỗ, có người lên và có cả người xuống.

Có chuyến xe mang tên cuộc đời

Nhưng tất cả đều là những người tôi không quen biết nên vẫn cảm thấy chơ vơ trong thế giới ấy. Dù già hay trẻ, trai hay gái thì mỗi người đều lựa chọn cho mình một niềm yêu thích khác nhau khi ngồi trên xe. Có những người thì cũng làm điều giống tôi đang làm, người thì tập trung vào chiếc điện thoại trên tay không quan tâm tới những thế giới xung quanh. Và có cả người cầm trong tay quyển sách và đọc nó một cách say sưa. Chắc hẳn có người vẫn còn đang chìm đắm trong công việc, hay miên man theo dòng suy nghĩ về cuộc sống và cả những điều bận tâm khác của riêng mình.

Mỗi người mỗi suy nghĩ, mỗi người mỗi công việc và tư tưởng khác nhau. Bỗng cảm thấy đây là thời đại công nghệ số nên nó đã trở thành một bức tường thành vô hình ngăn cách con người với nhau. Chẳng có những cuộc trò chuyện mặt đối mặt mà có thể chỉ cần nhìn nét mặt và biểu cảm là biết họ vui hay buồn, giận hay hờn…

Và cũng chẳng có cái nắm tay xiết chặt, cái ôm vỗ về mỗi khi gục ngã, mỗi khi cần một bàn tay ai đó nắm lấy kéo ta ra khỏi vũng bùn lầy của cuộc sống. Cuộc sống cứ như thế mà trôi đi không cần phải xem ai đi chậm ai đi nhanh, ai vội vàng ai chầm chậm bước đi, ai quan tâm đến mọi thứ diễn ra hay mặc kệ đời nổi trôi. Ngày từng ngày, giờ từng giờ trôi qua…

Chuyến xe bus đưa những người ngồi trên xe đến nơi mà họ muốn đến, tới người họ cần tìm. Chuyến xe bus – hành trình của những chuyến đi, đôi khi là hạnh phúc, là mong chờ; đôi khi là tiễn đưa, là rời xa, là tìm về chốn bình yên. Nhưng có lúc lại là cất bước đi không quay đầu nhìn lại, là từ bỏ để tìm đến chốn bình yên khác mà không hối hận. Có lúc là trở về tổ ấm, trở về trong vòng tay yêu thương của gia đình sau một ngày dài vật lộn với sóng gió ngoài kia.

Có chuyến xe mang tên cuộc đời

Cuộc sống vẫn luôn như thế, vẫn luôn làm con người ta khắc khoải ngóng trông, chờ đợi và mơ ước. Hành trình cuộc đời của mỗi người sẽ khác nhau, nhưng đều có lúc vui lúc buồn, có lúc thăng trầm, lại có lúc vinh quang. Dù có biến thiên như thế nào thì mỗi người luôn tự chọn cho mình một con đường để đi, một cách để sống, để vượt qua sóng gió và để đạt được điều mà bản thân mình mong muốn.

Tôi vẫn luôn tự nhủ với bản thân mình rằng: Trong cuộc đời, mỗi người lựa chọn cho mình một con đường đi. Trên con đường đó, không ai biết mình sẽ hạnh phúc hơn, gặp may mắn hơn người khác; không ai biết mình chọn con đường đó là đúng hay sai, là có tương lai hơn; mà chỉ biết cố gắng hết khả năng vì đó là con đường mình đã chọn.

Phải, tôi chỉ có thể làm việc bằng tất cả những gì tôi có, cố gắng vượt qua khó khăn thử thách và cả những thất bại. Những điều tôi muốn làm, những điều tôi mơ ước và cả những điều tôi mong chờ tôi sẽ cố gắng thực hiện. Tôi không muốn sau này tôi phải hối hận vì bản thân đã bỏ lỡ, vì mình đã không cố gắng hết sức và vì sợ thất bại mà không dám thực hiện.

Tương lai tôi muốn tự mình làm chủ, tự mình quyết định và tự mình giành lấy. Chuyến xe của riêng bản thân tôi, chỉ dành riêng cho tôi. Và tất cả chúng ta đều đang tự lựa chọn cho mình một chuyến xe, một hành trình để tiến bước về phía trước. Trên hành trình đó, liệu có ai cùng ta chia sẻ ngọt bùi đắng cay, có ai cùng ta đồng hành và có ai vì ta mà ở lại không rời đi. Tôi vẫn đang trên đường đi tìm người cùng đồng hành ấy…

Có chuyến xe mang tên cuộc đời

Chuyến xe cuộc đời, vẫn có lúc dừng lại khi đến bến, lại có lúc đi nhanh và có cả những lúc đi chậm. Đôi khi là gặp sự cố trên đường mà chúng ta không lường trước được. Nhưng chuyến xe ấy vẫn luôn tiếp tục, vẫn luôn đi về phía trước chứ không quay đầu trở lại. Còn cả một quãng đường dài đang chờ đợi ở phía trước, đích đến vẫn chưa chạm tới. Hành trình ấy dù nhanh hay chậm thì cuối cùng cũng sẽ đưa ta đến cuối con đường.

Điểm đến mà chính chúng ta đã lựa chọn cho cuộc đời mình. Vui hay buồn, sung sướng hay khổ đau thì đều là sự lựa chọn; thậm chí đôi khi thành công hay thất bại cũng vậy. Hy vọng rằng mỗi chúng ta đều có những lựa chọn đúng đắn cho riêng mình, và khi chúng ta ngoảnh đầu nhìn lại sẽ không hối hận mà chỉ mỉm cười hạnh phúc. Chúc cho tôi, cho bạn và cho tất cả chúng ta đều may mắn và hạnh phúc với lựa chọn của riêng mình.

Tác giả: Nguyễn Thị Tuyết

Bút danh: TTKD

%d bloggers like this: