Cuộc sống của tôi hay của chính bạn

Tôi là một người khá may mắn khi sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, không phải tôi là người rất – cực kỳ may mắn. Bố mẹ luôn ủng hộ và quan tâm tôi trong suốt hành trình trưởng thành và họ không bao giờ áp lực hay bắt ép tôi đạt được một thành tích nào cả. Mẹ tôi là một giáo viên tiểu học, chính vì vậy tôi đã tiếp xúc với nền giáo dục rất sớm. Nếu có người nào đó nói cuộc sống này chỉ áp lực và khó khăn khi ta trưởng thành thì chắc hẳn người đó có một tuổi thơ thật đáng ngưỡng mộ đấy.

Cuộc sống của tôi hay của chính bạn

Bắt đầu vào tiểu học, mang trong mình cái mác* (danh) là con cô, không như nhiều người nghĩ chúng tôi sẽ được đối xử, phân biệt riêng thì lại ngược lại. Chính cái danh ấy khiến những đứa con như chúng tôi lại thêm phần gánh nặng. Vì là con cô nên thành tích phải hơn các bạn khác để noi gương, vì là con cô nên phải biết đối nhân xử thế với mọi người một cách điềm đạm nhất, không gây ảnh hưởng đến bố mẹ. Khi phạm phải một lỗi lầm nhỏ, sẽ có phụ huynh nói “Là con cô mà thế đấy”.

Áp lực chung vô hình của cuộc sống mấy ai hiểu được, cứ cho rằng nó chỉ là một đứa trẻ chưa lớn khôn. Đang trong thời gian đẹp nhất thì lên lớp 6 phải tham gia cuộc thi chọn lớp. Không phải là một phường nhỏ mà là một thị xã – nơi tôi sống, vài trăm bạn cùng tranh nhau 35 suất vé vào lớp chọn. Mọi người đều rất giỏi và chính bản thân tôi cũng cố gắng rất nhiều.

Kết quả thi không được như mong muốn, điều tôi nhận lại từ phía mọi người xung quanh không phải là lời động viên mà chỉ là những câu nói qua loa, sơ sài thậm chí có quá đáng không nhưng thật muốn nói đó là lời khinh bỉ “Học lớp bình thường cũng được”, “Bạn A học kém hơn em mà vào lớp chọn đấy” hay “Trời, Chi học giỏi như vậy mà không vào được lớp chọn ư?”. Chỉ khi ấy, bố mẹ luôn ở bên cạnh động viên tôi và bản thân tôi biết họ cũng đang rất thất vọng về con mình. Tôi rất nhớ câu nói này của bố, bây giờ đến khi đã là một cô thiếu niên lớp 11, tôi vẫn luôn nhớ: “Con học lớp nào không quan trọng miễn là nó đúng với khả năng của con, không cần phải áp lực”. 

Cuộc sống của tôi hay của chính bạn

Dần dần khi trải qua những năm tháng cấp 2 miệt mài trong sách vở, khám phá và có nhiều bài học hơn, tôi dường như có một bước đột phá mới. Không quá ngạo mạn nhưng tôi muốn tự hào, đã từng là kẻ dưới bùn sâu mà đi từng bước lên đỉnh vinh quang của thời học sinh, là người đứng nhất toàn trường, toàn thị xã, đậu vào trường chuyên và tiếp tục giành được những thành tích cao. Mặc dù tôi biết, mình sẽ không thể đứng trên này mãi những bản thân cũng đã cố gắng hết sức mình, vượt qua sự mong đợi của chính mình.

Không phải áp lực từ kỳ vọng của bố mẹ, chúng tôi – những cô cậu học sinh, những thanh thiếu niên đang đi làm, chập chững bước chân vào đời….., áp lực vì ánh mắt, lời nói, sự kỳ vọng không cần thiết mà mọi người xung quanh dành cho mình. Có lẽ vì thành công hơn hoặc là người đi trước có nhiều kinh nghiệm hơn nên nhiều người có thói quen tự cho mình cái  quyền được đánh giá người khác nhưng nếu không thể dành cho nhau những lời tốt đẹp xin cũng đừng nói những lời tệ hại nhất đến người khác. 

Là học sinh, chưa có quá nhiều cái nhìn hoặc trải nghiệm về cuộc sống nhưng tôi biết ở lứa tuổi nào cũng vậy, một áp lực vô hình luôn bủa vây, nó có thể khiến họ gục ngã, cũng có thể tức giận, nhưng có lẽ với tôi phải, tôi phải cảm ơn họ – những người đã nói tôi chỉ thất bại, những người không bao giờ công nhận tài năng của tôi. Những lời khiến bố mẹ buồn và thất vọng, và tôi mới biết đã đến lúc tôi phải chứng minh năng lực của mình. Cuộc sống của tôi hay chăng cũng là của các bạn trẻ khác, áp lực đến từ gia đình không là gì cả nhưng áp lực từ xã hội nó còn đáng sợ hơn.

Nhân sinh cảm ngộ, có lẽ đến già rồi cũng sẽ vẫn không thoát khỏi nó, nhưng bằng cách ung dung nhất tôi mong bản thân hay chính các bạn, người đang đọc bài viết này: Dù thế giới có thay đổi, dù cho mọi con mắt đều hướng vào bạn hãy cứ là chính mình, làm những gì mình cho là đúng. Và nếu có quá nhiều áp lực hãy biến nó thành động lực, để sau này có thể không quá thành công nhưng chí ít cũng có thể đưa bố mẹ đi du lịch một lần, đưa họ đến những nhà hàng ngon; cũng thể tự tạo ra cho mình cuộc sống thư thái, yên bình nhất. Con đường ở phía trước, bão giông hay ấm áp, cũng vinh hạnh chào mừng bạn đã đến với thế giới đầy sắc màu này. 

Tác giả: Nguyễn Khánh Chi (Bút danh: V.vian)