Cuộc sống của tôi

Khi tôi 5 tuổi, nhìn cánh chim bay trên bầu trời. Tôi nói với mẹ: Sau này lớn lên con sẽ bay nhanh hơn chim. Cô bé ngây thơ quên mất rằng mình làm gì có đôi cánh. Khi tôi 10 tuổi, nhìn ô tô chạy trên đường. Tôi nói với mẹ rằng: Sau này lớn lên con sẽ mua một chiếc ô tô chạy thật nhanh. Cô bé quên mất rằng: chỉ cần bước một chân lên xe là cô đã nôn thốc nôn tháo rồi. 

Cuộc sống của tôi

Khi tôi 15 tuổi, nhìn máy bay bay ngang qua bầu trời. Tôi nói với bạn thân của mình rằng: Vài năm nữa tớ sẽ làm tiếp viên hàng không. Này tôi ơi, gương mặt bình dân, dáng người nhỏ thó, chân tay như que củi họ cho làm à? Khi tôi 20 tuổi, nhìn dòng người vội vã giữa phố phường tấp nập. Tôi gọi điện về cho mẹ: Ra trường con sẽ về quê làm giáo viên mẹ ạ. Nhưng tôi quên mất rằng: bản tính nóng nảy hay cáu gắt lại ham chơi này sẽ đủ kiên nhẫn để dạy học sao? Sau cùng thì sao, ước mơ chỉ là mơ ước.

Năm nay tôi 36 tuổi, nhìn hóa đơn điện nước tiền học, tiền sinh hoạt mà đau đầu. Tôi gào lên với chồng: Em không thể sống như này được nữa. Lão ấy hỏi tôi: Thế em muốn sống thế nào? Ừ nhỉ! Đã bao lâu rồi tôi quên đi bản thân muốn gì cần gì. Cuộc chiến cơm áo gạo tiền, việc nhà, chăm đứa bé, dậy đứa lớn đã biến tôi thành một con rô bốt được lập trình sẵn rồi. Đã bao lâu tôi chưa đi chơi một mình, lúc nào cũng có mấy cái đuôi bên cạnh, vội đi rồi vội về. Đã bao lâu tôi chưa thực sự mua cho mình một món đồ yêu thích. 

Cái váy này đẹp quá, nhưng bằng tiền ăn 10 hôm. Đôi giày này xinh quá, nhưng hơn cả tiền học của con. Thỏi son này mới ra, thôi chưa mua sữa con nữa nè…. Cứ như thế, tôi bằng lòng mặc cái váy cũ, đi đôi giày xước gót, đánh màu son hết mốt và khoác chiếc túi chả biết mua từ năm nào. Nhìn lại mình thấy vừa già vừa xấu nghĩ cũng chán cả người. Lão chồng tôi bảo: Mai cho con đi học rồi đi chơi đâu đó một mình thử xem, biết đâu lại kiếm được anh nào vừa trẻ vừa giàu lại còn đẹp trai. Tôi nguýt dài: Nhớ những gì anh nói.

Cuộc sống của tôi

Ngày hôm sau tôi đi thật. Nhưng mà chả biết đi đâu. Lượn vài vòng trong trung tâm thương mại thấy cái gì cũng không hợp với mình. Tôi không nhìn giá tiền, chỉ nhìn kiểu cách. Cái váy sang thật, nhưng mình có đi tiệc bao giờ đâu, mua về lại bỏ xó. Đôi giày này đẹp thì có đẹp nhưng cao thế này đi xe máy không tiện. Cái túi này xinh đấy, mà nhỏ xíu thế bỏ sao được hộp sữa cái bánh của con… Tôi ra quán cà phê ngồi gọi cốc nước cam uống. Gì mà chua quá vậy, chẳng bằng cốc cam lão chồng pha. Ngoài đường toàn khói bụi, đúng là nghe lão chồng xui dại. Về nhà ngủ cho nó lành. Qua đầu ngõ thấy bà chị cắt tóc vẫy tay tôi vào. Bà ấy đè tôi ra gội đầu và buôn đủ mọi chuyện làng trên xóm dưới. 

  • Biết con Nga không? Bỏ chồng rồi đi theo trai mấy tháng, hôm qua về xin lỗi chồng đấy. Thấy bảo bị lừa hết cả tiền, xe với vàng, còn bị đánh cho sưng mặt. May là còn về được chứ không bị bán qua biên giới thì toi.

Tôi nghe mà sợ hết hồn, bảo bà chị cắt cho tôi cái tóc, tỉa lại cái chân mày. Soi gương thấy cũng trẻ ra mấy tuổi và rạng rỡ hơn. Về nhà dọn dẹp nhà cửa, đón con, nấu một bàn tiệc đợi chồng. Lão vào nhà nhìn tôi bảo: Lừa được trai thật à, nay tự nhiên xinh thế? Tôi cười hơ hớ: Thật, lừa được chục năm rồi. Lão cứ cười cười: 

  • Sao không đi theo người ta luôn đi cho tôi nhẹ lòng. 
  • Em theo lâu rồi, anh hỏi mẹ mà xem.

Rồi tôi lại tất bận công việc nhà cửa con cái. Lâu lâu ra bà chị cắt tóc nghe bà kể chuyện đời. Thỉnh thoảng cùng chồng đưa lũ trẻ đi chơi. Có lúc hâm lên lại gào với chồng: Em không muốn sống như thế này nữa. Lão lại giục đi đi, đi luôn đi. Nhưng tôi biết, chẳng có nơi nào bình yên bằng gia đình mình. Dù ở đó tôi có là một con rô bốt lặp đi lặp lại những việc hàng ngày, thì tôi cũng là một con rô bốt hạnh phúc.

Cuộc sống của tôi

TÁC GIẢ: ĐINH THỊ HẢO

%d bloggers like this: