Để tình yêu có thể đi đường dài: Cần lắm 1 lý do

Tình yêu là loại cảm xúc có tính chất biến thiên theo thời gian, nên không ai biết được khi nào tình yêu của chúng ta hay của đối phương sẽ cạn dần hoặc biến mất. Lúc tình yêu trở thành sự nhàm chán, lại gặp được đối tượng khác thú vị hơn có đầy đủ “tiêu chuẩn đầu vào” giống người yêu mình, liệu một người bình thường có thể không bị dao động?

Để tình yêu có thể đi đường dài: Cần lắm 1 lý do

“Ưu điểm kim cương” và khả năng nhận thức được sự đánh đổi

Đồng nghiệp cũ của tôi là một thanh niên Hà Nội còn rất trẻ, năng động và khá giỏi giang. Tuy chưa thể gọi là đẹp trai soái ca gì nhưng được cái tính đơn giản, ăn nói khéo léo, lễ phép nên được lòng nhiều người, bao gồm cả các cô gái sàng sàng tuổi. 

Cậu này cũng có cái “tật” thích hẹn riêng những cô gái có cảm tình với mình để trò chuyện, dù lúc đó đã có bạn gái. Đối với cậu thì chuyện này hết sức bình thường và cậu cũng không xem những lần hẹn gặp đó là hẹn hò nam nữ, vì nội dung cuộc trò chuyện chỉ là giao lưu học hỏi trong công việc mà do làm việc ca kíp nên không trò chuyện được nhiều. Vì nghĩ như vậy nên cậu dường như không có ý định giấu giếm chuyện hẹn riêng này. 

Khi biết chuyện, cộng thêm nghe lời giải thích từ ẻm xong, mấy chị em trong team nhảy dựng lên bảo: “trời ơi em nghĩ sao vậy, bộ không thấy có lỗi với người yêu hả?”. 

Rồi cỡ chục câu hỏi tương tự đập vào mặt thằng bé, kiểu như “em có nghĩ người yêu em mà cũng làm như em thì em cảm thấy thế nào?” , “mày bị làm sao thế, tra nam à?”… Còn cậu này thì đứng ngớ người ra, ú ớ ngơ ngác thiếu đường bật ngửa “sao mấy chị gay gắt thế, em thấy chuyện này bình thường mà, em có làm gì phản bội người yêu em đâu”, abcxyz. 

Nhưng đến cuối cùng, tôi nhớ cậu ấy nói một câu: “kiểu gì thì em cũng chỉ cần bạn gái em thôi, vì bạn ấy mới là người …. nói sao nhỉ… là người giúp em hoàn thiện được bản thân”. 

Lúc đó, tôi cũng nghĩ như mấy chị em cùng phòng, lại “trai Hà Nội ngàn năm văn vở”. Tôi không dám bàn đến tính cách hay khẳng định sự chung thủy của cậu này tới đâu. Nhưng qua chuyện này, tôi cảm thấy có một điều khá thú vị. Khi yêu nhau, điều gì khiến một người tin rằng đối phương là Mr/Ms Right của mình? Dĩ nhiên khái niệm Mr/Ms Right ở đây là khái niệm tương đối.

Lúc mới yêu, đa số ai cũng nói không biết thích đối phương vì điều gì, kiểu như yêu thì yêu thôi, yêu mà biết lý do thì chắc chẳng phải là tình yêu. Tôi lại nghĩ có lẽ là do mọi người ngại nói ra, nhưng đa phần lý do thường có mẫu số chung là ngoại hình ưa nhìn, dễ thương, tính cách tốt, lễ phép, khéo léo, chu đáo, chịu khó, dịu dàng, năng động, bản lĩnh… Những lý do trên thật sự rất tốt, nhưng chưa đủ để đảm bảo rằng trong tương lai, bạn sẽ không gặp được người nào khác có những tính cách này ngoài họ.

Vì sự thật là, ngoài kia có rất nhiều người có ngoại hình ưa nhìn, dễ thương, tính cách tốt, lễ phép, khéo léo, yêu thương gia đình và nhiều hơn thế nữa. Nhưng đó chỉ là tính cách bề mặt, không đảm bảo cho sự hòa hợp của 2 cá thể khác biệt.

Tình yêu là loại cảm xúc có tính chất biến thiên theo thời gian, nên không ai biết được khi nào tình yêu của chúng ta hay của đối phương sẽ cạn dần hay biến mất. Lúc tình yêu trở thành sự nhàm chán, lại gặp được đối tượng khác thú vị hơn có đầy đủ “tiêu chuẩn đầu vào” giống người yêu mình, liệu một người bình thường có thể không bị dao động?

Gạt đi những vấn đề khác, tôi nghĩ cậu đồng nghiệp trong câu chuyện trên có 1 điểm đáng học hỏi. Trong tình yêu lẫn công việc, cậu ấy luôn biết mình muốn gì và hiểu rõ ưu khuyết điểm của bản thân. Quan trọng là ngoài hiểu bản thân, cậu còn biết ưu điểm người bạn gái của mình và hiểu rõ lý do gắn bó với người bạn này. 

Bây giờ, hai bạn đã kết hôn hơn gần 2 năm và vẫn ủng hộ nhau trên con đường sự nghiệp riêng. Tôi không dám cảm thán rằng họ có một mối tình thật trọn vẹn, nhưng ít nhất họ đã có một khởi đầu mà tôi cho rằng, là trọn vẹn. 

Nếu tình yêu của bạn lúc bắt đầu không có một lý do “không thể nhìn thấy bằng mắt thường” và sau bao năm 2 người chỉ bên nhau như một thói quen, thì cũng đừng quá ngỡ ngàng nếu một ngày tình yêu kết thúc không lý do, hoặc với 3 chữ làm nhiều người ức chế “không hợp nhau”. 

Bởi một phần nào đó, để một mối quan hệ có thể đi đường dài, thì tình yêu rất cần một lý do “chìm” mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận rõ. Vì lý do đó, họ có thể bỏ qua một số tiêu chuẩn mặc định của xã hội, hoặc dù có gặp bao nhiêu đối tượng khác hấp dẫn hơn và điều kiện tốt hơn, họ cũng không bị dao động đến mức có thể dễ dàng từ bỏ tình yêu hiện tại. 

Dĩ nhiên, việc hợp tan của một chuyện tình còn phụ thuộc lớn vào duyên số, tính cách và hoàn cảnh của mỗi người. Cũng vì vậy mà từ xưa tới nay, người ta vẫn chẳng thể hiểu nổi lý do chia tay của những cặp đôi được cho là “tiên đồng ngọc nữ”, “trai tài gái sắc” hoặc ngược lại, sự kết hợp của những cặp đôi đũa lệch. Tuy nhiên, tôi cho rằng điều cốt yếu ở đây là sự hiểu rõ bản thân và nhận ra “ưu điểm kim cương” của đối phương đối với mình. 

Nếu bạn là nam, bạn nghĩ mình hợp với kiểu bạn gái nào nhất? Xinh đẹp, đáng yêu, khéo léo, lễ phép, dịu dàng, biết nấu ăn… hay sâu sắc, học thức cao….. hay năng động, cá tính….?

Nếu bạn là nữ, bạn nghĩ mình hợp với kiểu bạn trai nào nhất? Nam tính, ga lăng, ngọt ngào…. hay trầm tính ít nói nhưng chân thành…. hay đẹp trai, chiều chuộng, giao tiếp khéo léo…. hay chỉ cần tài chính mạnh là được. 

Lưu ý cụm từ “bạn nghĩ mình hợp với” chứ không phải “bạn muốn quen/cưới người như thế nào”. Vì giữa muốn và hợp là sự khác biệt rất lớn.

Vì hiểu bản thân cần gì từ mối quan hệ yêu đương, nên cậu đồng nghiệp kia biết rằng người yêu hay vợ mình trước hết phải là người giúp cậu hoàn thiện được bản thân và ủng hộ cậu trên con đường sự nghiệp, chứ không phải là dễ thương, xinh đẹp, khéo léo, chu đáo, dịu dàng hay cá tính. Và cũng vì hiểu bạn gái mình nên cậu biết chỉ có cô ấy mới hỗ trợ cậu thực hiện được việc này. Khi hiểu rõ bản thân, bạn sẽ biết cách vượt qua bản năng để biết mình thật sự cần gì từ đối phương.

Tôi từng xem 1 bộ phim lâu quá không nhớ tên, trong đó nhân vật nữ chính được mô tả là người có nhan sắc, tuy nhà không giàu có nhưng được giáo dục tốt, công việc ổn định và cũng biết nội trợ, là hình mẫu đại diện cho gái nhà lành ngày nay. Cô này quen 1 anh chàng đẹp trai, có tính cách sôi nổi vào thời đại học, nói chung có thể xếp vào hàng hotboy của trường. Dù học hành không giỏi lắm nhưng gia đình có điều kiện tốt. Sau này đi làm, nữ chính có duyên gặp gỡ một người đàn ông đứng tuổi, tuy cũng có chút sự nghiệp nhưng đã qua 1 đời vợ và có con riêng, tính cách thì rất kiệm lời và hơi nhạt.

Nhìn bề ngoài, ai cũng nói người đàn ông này không xứng với nữ chính. Khi mẹ cô biết cô có tình cảm với người đàn ông này, bà đã hỏi “Mẹ thấy anh ta đã lớn tuổi, lại có con riêng, tính cách thì lại nhạt nhẽo, mà con lại thích mẫu người như vậy sao?

Lúc đó, tôi nhớ nữ chính chỉ cười và nói “con không biết nữa”. Nhưng thật ra, chỉ có cô ấy hiểu rõ vì sao mình có cảm tình với người đàn ông này hơn anh chàng quen từ thời đại học, dù khi ở cạnh chàng trai đó, anh luôn làm cô cảm thấy rất vui và ngọt ngào.

Tuy nhiên sau đó, cô cũng kết hôn với anh chàng trẻ tuổi vì anh quyết liệt theo đuổi cô và 2 người cũng đã ở bên nhau nhiều năm. Nhưng hôn nhân của họ lại trải qua nhiều sóng gió do nhiều mâu thuẫn trong tính cách, nếp sống và áp lực gia đình chồng, nên kết cục khó tránh là đổ vỡ. 

Sau này cô mới biết, người cô muốn quen là anh bạn thời đại học, nhưng thật ra, người thật sự hợp với cô và cho cô cảm giác một gia đình lại là người đàn ông đứng tuổi kia. Ở bên cạnh người đàn ông này, có thể anh không làm cô cười giòn, nhưng cô lại cảm thấy rất bình yên, và niềm vui cô có được không phải thông qua vẻ mặt vui tươi bên ngoài, mà là sự rạng rỡ, an yên từ bên trong. Điều này chỉ có cô là cảm nhận rõ nhất.

Từ câu chuyện trên, tôi muốn đề cập tiếp vấn đề thứ 2. Đó là, cần hiểu rằng, khi đã mong muốn 1 ưu điểm nổi bật nào đó thì phải chấp nhận khuyết điểm đi kèm.

Người đàn ông đứng tuổi có tính cách nhạt nhẽo, không nói nổi câu nào tình cảm hay hài hước, đã ly hôn và còn có con riêng. Nhưng đằng sau sự nhạt nhẽo đó là gì? Không nói được nhưng có thể hiện sự quan tâm chân thành với đối phương hay không? Tam quan của anh ta về cuộc sống như thế nào? Thái độ của anh ta đối với cuộc hôn nhân đổ vỡ ra sao? Và quan trọng hơn, nếu bạn là nữ chính, bạn có chấp nhận những ưu khuyết điểm lớn nhất trong tính cách của người đàn ông này hay không?

Trên mạng từng có câu nói thế này “nếu bạn yêu một người phụ nữ xinh đẹp thì phải chấp nhận cô ấy tiêu xài”, “nếu yêu người phụ nữ vừa giỏi kiếm tiền vừa xinh đẹp, thì có thể bạn phải chấp nhận cô ấy vừa không có thời gian chăm sóc gia đình vừa ngang ngược, bướng bỉnh”. Tương tự, nếu phụ nữ yêu đàn ông giỏi kiếm tiền thì có thể phải chấp nhận tính gia trưởng, đa nghi và độc đoán. Nếu thích người đẹp trai thì có thể phải chấp nhận tính lăng nhăng, đào hoa. Còn nếu thích kiểu người hay chiều theo ý mình, thì có thể phải chấp nhận tính thụ động và/hoặc không có chính kiến.

Khả năng chấp nhận sự khác biệt: “Nước cốt chuẩn vị phù hợp, nhưng topping cũng phải vừa miệng”

Để tình yêu có thể đi đường dài: Cần lắm 1 lý do

Bạn không thể dùng nước lèo của phở để thay thế nước bún bò, nhưng có thể ăn bún bò kèm những loại rau hay thịt phi truyền thống khác, miễn là không có hại cho sức khỏe và quan trọng là, phải hợp khẩu vị của bạn.

“Bí quyết của những cặp đôi hạnh phúc là họ chịu đựng được độ hâm của nhau”. Hai cá thể khác biệt có thể chung sống với nhau trong bao lâu còn tùy thuộc vào sự khác biệt đó lớn đến mức nào, cũng như khả năng chấp nhận sự khác biệt đó.

Lưu Gia Linh và Lương Triều Vỹ là cặp đôi có tính cách trái ngược nổi tiếng của Cbiz. Một người hướng ngoại, 1 người hướng nội nên cách sống cũng có nhiều khác biệt. Lưu Gia Linh tính cách sôi nổi, hoạt bát có thể chấp nhận một Lương Triều Vỹ quá trầm tính và thờ ơ với việc xây dựng tổ ấm gia đình. Còn Lương Triều Vỹ vốn chỉ thích yên tĩnh thì chấp nhận một Lưu Gia Linh thích tiệc tùng, tụ tập bạn bè và sạch sẽ đến mức không muốn dùng chung nhà tắm với mình. Tuy nhiên, họ đều hiểu lý do vì sao mình muốn gắn bó với người kia, và vẫn ở cạnh nhau sau hơn 3 thập kỷ.

Phóng viên có lần đã hỏi rằng, có phải cô đang hy sinh và chịu thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này không, cô trả lời: “Không phải hy sinh, mà là chúng tôi đều chịu đựng nhau rất nhiều. Chồng cũng chấp nhận nhược điểm của tôi. Trong hôn nhân, một số người kêu ca họ phải nhẫn nhịn chồng hoặc vợ mình, nhưng thực ra, người kia cũng đang chịu đựng bạn”.

Bạn tôi trước khi kết hôn vốn là người có tâm hồn ăn uống, nên khi có cơ hội là sẽ ăn cho bằng được những món ăn độc lạ, thích đến những nơi nhộn nhịp và rất hiếm khi đọc sách hay nghe podcast. Nhưng chồng bạn lại là người theo chế độ ăn healthy, chẳng bao giờ ăn món gì chỉ vì nó mới lạ, thích chạy bộ, đọc sách và không thích đến những nơi ồn ào, huyên náo. Thế nhưng, họ vẫn sống hòa hợp với nhau sau hơn 10 năm, và 2 người giờ đây lại có những thói quen hao hao giống nhau. Người này sở hữu 1 chút tính cách trước khi kết hôn của người kia, bù qua sớt lại để hương vị hôn nhân vừa đủ “thưởng thức”.

Những sở thích hay thói quen nhỏ nào đó (dù xấu hay tốt) của 1 người, tôi gọi là topping. Có những cặp đôi chia tay nhau nhưng vẫn còn yêu, đa phần là do họ chẳng thể “thưởng thức được loại topping (có thể đã biến tấu) của món ăn mà họ yêu thích”. Như cô bạn tôi rất thích món ăn quốc dân Tom yum của Thái Lan, nhưng khả năng ăn cay lại không tốt, nên khi ăn món này ở Thái Lan thì dù rất cố gắng cũng phải bỏ hơn nửa tô, vì đặc trưng của món này là chua cay.

Một món ăn ngon hoặc ít nhất là hợp khẩu vị, là khi nó có phần nước cốt chuẩn vị (là hương vị phù hợp với bạn) và topping vừa miệng.

Có rất nhiều người hơn nửa đời người đi tìm bạn đời theo tiêu chuẩn yêu thích của mình, nhưng không hiểu rằng tiêu chuẩn của họ – mà đa phần là do họ tưởng tượng ra, hoặc vô tình bị nhiễm từ phim ảnh/từ người khác – không mấy ăn khớp hoặc hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với tính cách hay định hướng cuộc sống của họ cả.

Đó là lý do vì sao việc hiểu rõ bản thân phải được thực hiện trước khi bạn tìm đối tượng kết hôn, hay một công việc phù hợp. Sau đó, hãy tìm ra ưu điểm lớn nhất của đối phương, cũng như những khuyết điểm từ nhỏ đến lớn của họ, rồi từ từ tự “ráp” các mảnh ghép này vào những phần còn dư-khuyết trong tính cách của bạn xem có hợp không.

Nhiều người cho rằng, yêu nhau mà phải tính toán đong đếm đủ thứ thì còn gì là ngọt ngào, thú vị nữa. Điều này tôi không dám tranh cãi gì, vì sự thật đúng là như vậy. Tuy nhiên, tôi chỉ muốn nói rằng, sự thú vị và ngọt ngào thuần túy đó thường chỉ dành cho tình yêu thuở ban đầu. Nếu muốn tình yêu của mình đi đường dài, bạn sẽ cần nhiều hơn sự tỉnh táo và rất nhiều cái khác hơn cái gọi là tình yêu đó. Nghĩ xa ra chút, thì có lẽ mọi lĩnh vực đều cần yếu tố này: một cái đầu lạnh, và một trái tim nóng.

Trừ bố mẹ ra, có lẽ chẳng ai trên đời này dám chắc có thể yêu bạn từ đầu đến chân cả, cũng như chẳng có gì đảm bảo họ sẽ chọn gắn bó mãi mãi với duy nhất một mình bạn, trừ khi họ đang muốn “hót” cho bạn nghe thật hay. 

Có những mối tình mà khi tan vỡ, cả người trong cuộc lẫn ngoài cuộc đều chẳng biết nói gì, mà chỉ có thể cảm thán: ôi, duyên phận. Nhưng cũng có những mối tình, sự tan vỡ dường như đã được báo trước, chỉ là người trong cuộc chẳng thể nhìn thấu, hoặc 1 người thì đã rõ, còn người kia lại chẳng hiểu nổi lý do…

Tác giả: Lucy