[Sách] – “Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki”

Câu chuyện mở đầu là lời của Takako “Tôi sống ở hiệu sách Morisaki từ đầu mùa hè tới mùa xuân năm sau”. Một lời giới thiệu đơn giản nhưng chứa bao ý nghĩa.

Xuyên suốt cả câu chuyện là những sự việc rất bình dị đời thường chân thực diễn ra, người đọc như bắt gặp chinh bản thân trong câu chuyện của Takako. Takako là một cô gái trẻ, vừa mới tốt nghiệp đi làm, nhưng chẳng ngờ chàng trai mà cô hẹn hò bấy lâu nay bỗng một ngày tuyên bố sẽ kết hôn, và cô dâu chẳng phải Takako.

Vì quá hụt hẫng đau khổ, và không thể chịu được cảnh gặp người mình yêu giờ đây vui cười với người con gái khác, cô đã xin nghỉ việc. Vậy là bỗng dưng Takako thanh kẻ thất tình, thất nghiệp, cô vùi mình vào những giấc ngủ miên man không hồi kết. Ở lì trong căn phòng trọ với ánh sang mờ ảo, không buồn làm bất cứ việc gì. Cảm giác đau khổ tuyệt vọng như nuốt chửng rút cạn mọi sinh lực trong Takako.

Những ngày tháng đen tối ấy như vũng bùn đen nhấn chìm Takako cho đến một ngày cô nhận được điện thoại từ người cậu của mình với đề nghị đến trông giúp hiệu sách và ở lại đó. Hiệu sách cũ kỹ, toát lên không khí xa xưa cổ kính, cùng với người cậu mà đã mười năm rồi Takako chưa gặp lại, chẳng ngờ lại là chốn binh yên giúp cô gái trẻ chữa lành vết thương.

Tôi có thể tưởng tượng ra được căn phòng của Takako, với sách xếp đầy xung quanh, ánh sáng mờ dịu chiếu vào căn phòng, mùi ẩm mốc nhè nhẹ thoảng qua. Từ một người không hề thích sách chẳng hứng thú với hiệu sách Morasaki, chẳng hiểu từ bao giờ cô dần bị cuốn vào thế giới mê hoặc ấy.

Những con người, những câu chuyện ở nơi đó đã dần chữa lành vết thương trong tâm hồn cô gái trẻ. Takako dần vui tươi hoạt bát trở lại, ánh mắt chẳng còn đượm buồn u sầu như ngày cô mới đến. Có lẽ hiệu sách Morisaki là niềm mơ ước của tất cả những người con sau bao va vấp đau đớn, vẫn có một chốn binh yên để ta trú ngụ, để tìm lại bản thân mình đã mất, để ta vẫn thấy được những nguyên sơ trong tâm hồn mình.

Nhưng Takako cũng hiểu rằng, rồi đến một ngày cô cũng phải bước ra khỏi thế giới yên bình ấy, phải tự mình đối mặt với mọi khó khăn và giải quyết chúng. Giây phút Takako đứng trước mặt kẻ đã lừa gạt tình cảm mình, vạch trần bộ mặt của hắn ta, nói lên suy nghi của bản thân, lúc ấy cô đã thực sự trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Mối tình này cuối cùng cô cũng buông được rồi dù có trách móc đớn đau, có dằn vặt hối hận bản thân. Nhưng có lẽ những lời nói của cậu Takako sẽ làm ta nhớ mãi: “dẫu cháu có vì tinh yêu mà đau khổ cũng đừng chọn sống cô độc mà không yêu bất kỳ ai”.

Truyện còn là câu chuyện về những con người yêu sách, say mê sách đến kỳ lạ: đó là cô bạn gái Tomo coi việc gặp được một cuốn sách cũng là duyên phận, là cậu Saruto người đã dành cả tuổi trẻ của mình phiêu bạt khắp các phương trời. Chẳng ai ngờ có ngày cậu lại tiếp quản hiệu sách và “chôn chân” tại nơi này. Là cô Momoko người đã bỏ đi bao năm trời bỗng dưng quay trở lại hiệu sách. Là tình yêu của cô Momoko và cậu Saruto, xa nhau bởi luôn nghĩ cho nhau, luôn thận trọng từng bước, sợ đối phương đau lòng.

Truyện khá mỏng chưa đầy 200 trang, bìa sách màu nâu nhạt tạo hơi hướng cổ điển. Giọng văn của tác giả cũng rất dung dị, khiến người đọc cảm giác gần gũi thân thuộc với chinh cuộc sống thường ngày của mình. Bất cứ ai đọc truyện cũng có thể bắt gặp hình ảnh của chính mình với các nhân vật trong truyện. Từng bối cảnh của hiệu sách, cho tới không khí tấp nập của ngày hội sách cũ, tất cả mang lại một cảm giác trong trẻo bình yên khi gấp lại cuốn sách.

Phạm Thị Nga

Leave a Reply