Khi từ bỏ không phải là một lựa chọn

Con người, đôi khi rất dễ dàng từ bỏ. Đã bao nhiêu lần chúng ta bị cuộc sống này từ chối và muốn quyết định bỏ cuộc?

Bao nhiêu lần chúng ta xem việc bị phủ nhận hay bị từ chối là dấu hiệu cho thấy rằng, bản thân chúng ta hay việc ta đang làm….. chẳng có ý nghĩa gì cả? Và chúng ta tìm kiếm sự chấp thuận của người khác trước khi quyết định chạy theo giấc mơ của mình? Rồi thì, chúng ta cảm thấy thất bại vì mọi sự không như những gì mình mong muốn?

Là một người tị nạn, tôi bắt đầu phải đối mặt với sự chối bỏ khi còn rất nhỏ. Đầu tiên, tôi trốn khỏi đất nước của mình khi lên 8 và phải tự lo cho mình khi bố mẹ tôi biến mất trong 2 tuần. Khi cuối cùng được đoàn tụ với gia đình, tôi đã ngây thơ cho rằng mình sẽ được trở về mái nhà thân yêu ở Rwanda. Nhưng điều đó chẳng bao giờ xảy ra. Chúng tôi đến sống trong các trại tị nạn, nơi ngày ngày chúng tôi phải đối mặt với cái chết hiện hữu trước mắt.

Ở đó, số người bị các bệnh như sốt rét, dịch tả, thương hàn… chiếm hơn một nửa. Mỗi sáng sớm, chúng tôi thức dậy với những xác chết vây quanh. Tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống này chẳng đáng sống tẹo nào, chúng quá khủng khiếp đối với một đứa trẻ 8 tuổi như tôi, và từ đó, nỗi sợ nghiễm nhiên trở thành người bạn thân thiết nhất mà tôi có.

Khi từ bỏ không phải là một lựa chọn

Một ngày nọ, tôi đến bên hồ Kivu để lấy nước về giặt cái áo mà mẹ mua cho, tôi ngồi lên một “khúc gỗ” để bơi ra giữa dòng nước. Sau đó, khúc gỗ bắt đầu quay, và tôi nhận ra đó là một xác chết. Người ta thậm chí còn không có đủ chỗ để chôn những thi thể, nên những xác chết này đã bị ném xuống hồ một cách thật khủng khiếp và đáng thương. Vậy mà, chúng tôi sử dụng dòng nước này để uống, nấu nướng, giặt giũ và tắm rửa. Thế giới thật chẳng công bằng, và lúc đó tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống này.

Khi gia đình tôi đến được Hoa Kì, tôi bị bắt nạt ở trường trung học vì tôi “khác biệt”. Mỗi ngày, tôi chỉ muốn nghỉ học vì đã phải chịu đựng quá nhiều, cảm giác như thể cuộc sống chẳng cho tôi cơ hội nghỉ ngơi. Đến khi trưởng thành, tôi đã mất đi đứa con gái của mình khi mang thai con bé ở tuần 27, chẳng ai có thể giải thích tại sao điều đó lại xảy ra. Sự mất mát, tức giận cùng nhiều cảm xúc hỗn tạp khác bám lấy tôi, chúng đày đọa tôi và khiến tôi đớn đau vô ngần. Sau đó, lần thứ 2 trong đời, tôi đã thực sự muốn từ bỏ cuộc sống.

Khi từ bỏ không phải là một lựa chọn

Nhưng với tất cả những trải nghiệm đau đớn nát tan trong đời, từ bỏ vẫn không phải là một lựa chọn. Tôi phải trở nên kiên cường. Kiên cường cho con trai nhỏ của tôi, kiên cường cho gia đình tôi, kiên cường cho đất nước và cho cả thế giới. Tôi muốn cho thế hệ tương lai thấy thế giới này là một nơi tốt đẹp hơn để sống.

Vậy nên, tôi quyết định học đại học, bắt đầu tham gia các hoạt động ngoại khóa, diễn thuyết trước đám đông, lấy bằng thạc sĩ với số điểm 3,9 GPA và viết một cuốn sách về hành trình của chính mình. Hi vọng rằng người nào đó khi thấy mệt mỏi với cuộc sống này và muốn nghỉ ngơi, người nào đó đang đứng trên bờ vực thẳm có thể đọc được câu chuyện của tôi và tiếp tục cố gắng.

Khi từ bỏ không phải là một lựa chọn

Bao nhiêu người đang nói “không” với bạn? Bạn có thấy căng thẳng và mệt mỏi với hàng tá những hóa đơn? Bạn có phải là một thiếu niên mất kiểm soát bản thân và chỉ muốn ném mọi thứ ra ngoài cửa sổ? Bạn cảm thấy phiền vì cứ nhận những cuộc gọi tiếp thị bán hàng? Bạn không thể đạt chỉ tiêu bán hàng để làm hài lòng quản lý?

Hay bạn mãi không thể khiến việc kinh doanh của mình phát triển? Bao nhiêu lần bạn muốn từ bỏ và nói với chính mình rằng:”Tôi không thể!” Lần tới khi bạn muốn từ bỏ, hãy nhớ tới câu chuyện của tôi và nói với chính mình, nếu cô bé 8 tuổi đó có thể làm được, thì tôi cũng có thể. Vâng! Bạn có thể và sẽ không bao giờ từ bỏ! Gia đình và sự nghiệp trông chờ vào sự kiên cường của bạn, và thậm chí cả nhân loại, cũng phụ thuộc vào sự kiên cường của bạn!

Dịch bởi Nguyễn Thùy Trang

Nguồn: possibilitychange

Leave a Reply