[Phim] – “I am Sam” – Sự kỳ diệu của tình cảm gia đình
Mình cũng đã từng xem rất nhiều bộ phim nhưng một trong những bộ phim đã để lại dấu ấn nhất của mình đó là: “I am Sam”. Phải chăng tình cảm gia đình là thứ không thể định nghĩa được, vì đối với mỗi người nó như là một phần của ký ức đôi khi là cả thế giới đối với họ. “Gia đình không phải là một điều quan trọng , mà nó là tất cả mọi thứ” – Michael J. Fox.
Liệu một người thiểu năng và tự kỷ có thể nuôi nấng và đem lại tình yêu và sự hạnh phúc cho đứa con thân yêu của mình? Có lẽ mọi người sẽ vẫn hoài băn khoăn về vấn đề ấy. Tuy nhiên cuộc sống quanh ta luôn có những điều kì diệu xung quanh. Và tôi đã đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi đạo diễn Jessi Nelson viết lên điều kì diệu về Sam – đại diện cho những người khuyết tật trong xã hội phát triển một cách chóng mặt.
Bộ phim mở đầu cho chúng ta thấy một anh chàng ngờ nghệch, chậm chạp, giọng nói lè nhè, đôi mắt thẫn thờ mang tên Sam được thủ vai bởi Sean Penn. Anh xuất hiện với khán giả với những khoảnh khắc bình dị trong cuộc sống với những chiếc túi nhỏ xinh trong cửa hàng Starbucks được anh sắp xếp gọn gàng – nơi mà anh làm việc với đồng lương ít ỏi 8$/giờ để trang trải cho cuộc sống. Và cái khoảnh khắc khiến anh hạnh phúc nhất là khi cô bé Lucy được ra đời.
Ở phần đầu của đoạn phim chúng ta được tận hưởng một cảm giác đó là sự bình yên của hai cha con nhưng đó cũng là dấu hiệu của một cơn bão lớn sắp ập tới. Sam mang trong mình một bộ óc của một đứa trẻ lên 7 không hơn cũng không kém vì thế nên Sam không thể dạy cho Lucy những điều hay ho và rất nhiều lần khiến Lucy bị chê cười. Tình yêu thương của Sam dành cho Lucy là vô bờ nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được quan tòa chia cách hai cha con vì Sam chỉ là “một đứa trẻ 7 tuổi” nên không thể mang lại hạnh phúc và của Lucy.

Nhưng “rõ ràng trí thông minh của một người không quyết định tình yêu thương của họ”. Sam có những đức tính của người bố tốt. Anh phấn đấu kiếm thêm tiền hơn, dành nhiều thời gian bên Lucy, không vắng mặt trong các buổi họp phụ huynh, kể chuyện ru bé ngủ … rất nhiều những hành động tuy đơn giản mà lại vô cùng quan trọng nhưng mà nhiều người cha mẹ giàu có, thông minh cũng không thể làm với con cái của mình.
Vào lần sinh nhật lần thứ 6 tuổi của Lucy, biến cố đã xảy ra với 2 bố con khi vấn đề về trí tuệ và khả năng làm cha của Sam có liên quan đến tòa án và pháp luật. Họ cho rằng anh không còn đủ khả năng để nuôi Lucy nữa. Sam buộc phải tìm cho mình một luật sư để giúp anh giành quyền nuôi con gái. Và cái trách nhiệm tưởng chừng như khó khăn ấy đã được giao cho nữ luật sư Rita Harrison.
Điều mà khiến tôi cảm thấy khâm phục là sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Sam. Khi mà chứng kiến quan toàn trước đứa con gái bé bỏng ra khỏi tay mình, anh đã nỗ lực tìm kiếm những công việc mới để gần Lucy hơn, thuê vị luật sư “không bao giờ thua”, học những câu hỏi để đối mặt với luật sư Mr. Tunner luôn có những câu hỏi sắc nhưng những mũi giáo để công kích Sam.
Có một trích đoạn trong phim khiến mình phải suy nghĩ. Khi Sam nói về cách làm thế nào để trở thành một bậc cha mẹ tốt trong phiên tòa giành quyền nuôi Lucy. Sam nói rằng, anh đã nghĩ về điều đó rất nhiều và theo anh, đó chỉ là tình yêu thương, lòng kiên nhẫn và sự lắng nghe khi con cái cần.

Tại sao mình lại dùng từ “chỉ”. Vì với những người có IQ của một người trưởng thành, đó là điều đương nhiên, thậm chí cha mẹ nghĩ rằng họ có thể cho chúng ta nhiều thứ tốt hơn thế. Nhưng với Sam, đó dường như là tất cả, và anh dùng từng giây phút trong cuộc đời mình để làm điều đó. Bạn có muốn nói rằng, trong một khoảnh khắc, một thời điểm nào đó trong đời, bạn chỉ cần cha mẹ lắng nghe bạn thôi, mà không cần gì hơn thế.
Lucy Diamond Dawson thật sự là một viên kim cương lấp lánh trên bầu trời đêm như chính ý nghĩa cái tên của cô bé. Lucy quá đỗi xinh đẹp và tinh anh. Lucy sở hữu đôi mắt xanh tuyệt đẹp nhưng già dặn, cô bé có cái nhìn thấu đáo vượt khỏi độ tuổi của mình. Tôi thật sự rất xúc động trước cái cách Lucy yêu thương Sam. Cô bé nói rằng “Con không muốn đọc từ nào bố không biết đọc”, nói rằng “Chẳng có ông bố nào tới công viên với con họ cả” để biểu thị mình tự hào về Sam.
Cô bé kiên quyết chờ Sam dù thời gian thăm gặp chẳng còn nhiều, cô bé nói dối để được ở bên bố, đề nghị đi thật xa để chẳng còn bị chia cách với Sam. Cô bé chui cửa sổ và đi bộ một quãng đường khuya để gõ cửa phòng Sam và được ngủ cùng, dặn dò ông câu trả lời những điều quan tòa có thể hỏi… Cô bé biết tất cả, hiểu mọi thứ ấy, chỉ cần duy nhất là Sam – người bố không gì có thể thay thế được.
Liệu Sam có lỗi khi là người bị thiểu năng , có lỗi khi để Lucy ra đời? Đã bao giờ các bậc phụ huynh cảm thấy mình có lỗi trước con cái của mình mà dám tự nhận lỗi trước mặt chúng? Đã bao giờ những bậc phụ huynh thấy mình làm những hành động mà bản thân cảm thấy hành động đó hoàn toàn của một người thiểu năng. Người điên biết mình điên thì không phải là người điên, vậy người thiểu năng biết mình thiểu năng thì có phải là bị thiểu năng?

Chính bằng những nỗ lực, sự kiên cường, tình yêu của hai cha con đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mỗi người, người mà đã thừa nhận trước quan tòa là sẽ mang lại những điều hạnh phúc nhất cho Lucy những đã phải khuất phục là không ai có thể thay thế Sam ra khỏi cuộc đời Lucy.
Phải chăng những điều tưởng chừng như đơn giản với mỗi người mà chúng ta lại vô tình quên đi chúng, “công việc là công việc, đừng mang nó về nhà làm “đó là một câu nói tưởng như là dễ dàng nhưng không nó lại hoàn toàn khác. Dường như, chúng ta đã bị cuốn vào những bận rộn hằng ngày, những lo toan cuộc sống mà vô tình quên mất một thứ vô cùng quan trọng đối với chúng ta đó là gia đình, tình cảm gia đình. Đó là những gì mình nhận ra khi xem bộ phim này.
P/S: Cho dù bạn là ai, bạn là người như thế nào thì bạn vẫn có thể đem cả trái tim để yêu thương một người.
xSam