Viết lách làm cuộc đời tôi thay đổi

Một buổi chiều mưa vào thứ bảy, tôi ngồi cạnh cửa sổ mà nhâm nhi tách trà, thật chán chường. Cũng như mọi ngày, tôi cứ ngồi lì một chỗ mà than vãn, không lấy nổi một hứng thú để làm việc gì đó. Bỗng có tiếng điện thoại reo lên, là cô bạn T của tôi.

“Alo, ra quán cafe Hai Tiêu chơi với tao nha.”

“Ơ nhưng…”

Viết lách làm thay đổi cuộc đời tôi

Bạn tôi vội vàng dập máy mà không để tôi nói lời nào, bực mình lắm, trời thì đang mưa nữa. Nói thế thôi, tôi vẫn với tay lấy áo khoác mà đi tới chỗ nó hẹn. Tới quán cafe, tôi nhìn qua nhìn lại tìm kiếm hình bóng của cô bạn. Thấy tôi ở đằng xa, nó liền vẫy vẫy mà hô to làm tôi ngại chết đi được, thế là phải chạy nhanh qua chỗ của nó. Tôi cau mày, khó chịu mà hỏi:

“Trời đang mưa, sao lại gọi tao ra đây?”

T nhíu mày, giọng điệu không mấy được vui:

“Mày không muốn thì có thể ở nhà mà, chẳng qua tao gọi mày ra đây để nói về một số thứ.”

Một số thứ? Tôi tò mò mà suy nghĩ không ngừng chạy trong đầu. Thấy tôi đờ người mà vắt óc suy nghĩ, T liền cười phì một cái và nói tiếp.

“Tao không thấy mày đi làm, cũng không có việc gì khiến mày vui. Hay mày thử viết lách đi, trong lúc mày chán thì việc viết lách giúp mày rất nhiều đó!”

Viết lách là viết văn ấy hả? Ôi thôi, sớm muộn gì tôi cũng từ bỏ, nó làm tôi nổi cả da gà, chỉ nghĩ đến việc ngồi ngay ngắn cầm bút mà viết cũng làm tôi không khỏi rùng mình. Từ chối ngay, nhưng cái T cứ lẩm ba lẩm bẩm nên tôi bắt buộc phải đồng ý. Mặt nó sáng rực lên, mấp máy cánh môi mỏng mà nói:

“Ok mày về đi, 8 giờ tối hôm nay gửi cho tao một bản văn để tao xem. Thế nhé, về trước đây.”

Nghe mà bất lực, gì mà 8 giờ, còn 4 tiếng nữa phải nộp cho nó rồi. Thời gian nhanh như vậy thì làm sao có ý tưởng mà viết văn, cái T suy nghĩ gì vậy chứ? Mà cũng khâm phục nó thật, nói là viết lách nhưng những mẫu văn thơ của nó được bày bán ở nhà sách kia kìa. Lúc nào nó cũng khiêm tốn mà cười nhẹ, bởi thế nên tôi cực kì quý T. 

Bước đi trên đường mà không ngừng suy nghĩ ý tưởng để viết văn, thôi thì viết đại vì tôi chẳng hứng thú mấy. Con đường bây giờ có nắng nhẹ, bầu trời trong xanh mát mẻ thích cực, mỗi bước chân là mỗi suy nghĩ về  câu từ trong văn. Về đến nhà và ngồi xuống bàn, tay cầm đôi giấy và cây bút từ từ chậm rãi mà viết. Bỗng nhiên cái T ghé qua nhà, đứng trước cửa gọi tên tôi, gặp tôi T liền nói:

“Tao mang ít bánh qua biếu, sẵn kèm văn cho mày. Viết vui thôi nhưng cũng cần rèn chứ nhỉ? Đi vào trong thôi!”

Mặt tôi lại nhăn nhó, đi phía sau lưng T mà càm ràm. Cái gì cũng nó quyết định mà không chờ mình suy nghĩ, đắng cay thật. Vào trong phòng, nó nhìn lên chiếc máy tính của tôi, mắt như thấy vị cứu tinh đời nó, ngồi xuống gõ tí tách, miệng thì không ngừng nói này nói nọ. Nhìn nó lạ lắm, làm như vừa được thấy máy vi tính lần đầu ấy. T quay sang nhìn tôi, tươi cười mà nói:

“Cả hai tụi mình đều viết lách, tao viết ra giấy rồi thì mày viết lên máy đi cho nó khác, rồi ngồi xuống đây tao chỉ cho cách viết.”

Tôi cũng ngoan ngoãn lại ngồi, nghe theo sự chỉ dẫn của nó mà hoàn thành bài văn. Đọc qua đọc lại cũng thấy ổn áp, T thì khen tôi hết mình như để cỗ vũ tinh thần cho tôi khi viết mấy bài văn sau. Sau khi tiễn T về nhà, tôi vào lại căn phòng, ngồi xuống chiếc ghế và đọc lại bài văn của mình một lần nữa, hay đấy chứ, tôi cười và lẩm bẩm:

“Hay thử viết xem một bài nữa nhỉ?”

Viết lách làm thay đổi cuộc đời tôi

Vậy là tôi hì hục cặm cụi gõ thêm một bài văn nữa, từ lúc đó tôi đã nhận ra, mình đã yêu thích cái việc viết lách này rồi. Hôm sau tôi quyết định vào siêu thị để mua những cuốn văn hay về mà trau chuốt câu từ của mình, mò mẫn, tích góp cảm xúc trong lòng mà viết văn. Từ khi biết viết lách, thế cuộc của tôi đã không còn nhàm chán nữa, thay vào đó là cảm giác thích thú và vui vẻ tột độ khi hoàn thành một bài năn nào đấy. 

Trước kia, mỗi khi trời mưa thì tôi lại cảm thấy chán nản vô cùng. Nhưng giờ thì khác rồi, bầu trời mưa cùng với ly cà phê nóng và vài bản nhạc, đấy là lúc cảm xúc tôi nổi trội cùng với ý tưởng tuôn trào ra như suối. Cái T thấy tôi vậy nên vui lắm, cả hai đứa ngồi trao đổi ngôn văn cho hợp lý, tôi cũng cảm thấy mình hợp với hành nghề viết lách này.

Tôi thả hồn vào những câu chữ mà tôi viết, tuy rằng vẫn còn lủng củng nhưng chứa biết bao nhiêu cảm xúc của bản thân trong đó. Từng ngày hoàn thiện cách viết, tiện thể thay đổi bản thân, cuộc đời của tôi thật sự đổi mới. Tuy tôi viết lách thật nhiều nhưng tôi chưa từng chia sẻ lên mạng xã hội một lần nào cả, T khuyên tôi nên chia sẻ để nhận lời nhận xét mà sửa đổi sai sót, tôi đã thử và có một thứ bất ngờ dành cho tôi.

Bài văn ngẫu hứng đấy của tôi được lan truyền khắp trang mạng xã hội, được lên hẳn một kênh truyền hình nào đó. Mọi thứ thay đổi một cách nhanh chóng, từ đây tôi có rất nhiều người muốn kí hợp đồng làm việc với tôi. Từ một đứa con gái vô danh tập tành viết lách mà giờ đã trở thàn một nhà văn khá nổi rồi, nhưng cũng vì thế mà sức lao động của tôi càng ngày càng nhiều. Viết văn phải dùng những câu từ hoàn mĩ, chỉnh chu nhất để được lòng dân chúng, quá đỗi mệt mỏi.

Có một lần họp báo, mọi người đều thấy dáng vẻ mệt mỏi của tôi sau vài tuần thức trắng đêm để viết văn, họ bắt đầu hỏi han và phỏng vấn tôi, lúc đó tôi đã thở dài và nói:

“Lúc đầu tôi chỉ là kẻ viết lách, không ngờ giờ lại nổi như vậy. Hmm…viết lách đã thay đổi cuộc đời tôi, cũng đã lấy đi sức khỏe của tôi.”

Tác giả: Lê Huỳnh Nhã Ngân (Mira).