[Phim] “Tháng Tư là lời nói dối của em” – Xoay quanh những đau thương thì vẫn luôn tồn tại những điều tốt đẹp

Khi nhắc đến ấn tượng về sách truyện hay phim ảnh thì có vô vàn nhân vật mà tôi muốn nhắc đến nhưng nếu phải lựa chọn thì tôi sẽ chọn kể về Miyazono Kaori – nhân vật nữ chính trong một bộ phim anime của Nhật là Shigatsu wa Kimi no Uso (Tháng Tư là lời nói dối của em). Tôi đã xem bộ phim này từ hai năm về trước và cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn ngưỡng mộ cô gái tháng Tư mà năm ấy đã làm xao xuyến bao người xem.

Theo cảm nhận của tôi, từ đầu phim, Kaori đã xuất hiện với hình tượng là một cô gái đơn thuần, vui vẻ, lạc quan và dường như có một chút tinh nghịch nhưng vẫn tràn trề sức sống, cô khoác trên mình bộ đồng phục nữ sinh và trên tay đem theo một cây vĩ cầm – như một vật bất ly thân.

Nhắc đến cây vĩ cầm là đủ hiểu rằng Kaori là một người yêu âm nhạc và có hiểu biết về nhạc, nói trắng ra, cô ấy chính là một nghệ sĩ vĩ cầm, cô ấy từng nói với Arima Kousei (nam chính trong phim) rằng: “Âm nhạc mới chính là tự do”, quả thật đúng là như vậy.

Kaori đã không thể nào quên được cái cảm giác khi bản thân đứng trên sân khẩu, trước những khán giả cô yêu mến, được tự do làm chủ sân khấu và thỏa sức bộc lộ hết tâm huyết, cảm xúc vào những màn trình diễn để người xem có thể cảm nhận được nét riêng biệt trong âm nhạc của cô ấy. Kaori cũng muốn Kousei – thiên tài piano mà cô ấy ngưỡng mộ từ thuở ấu thơ quay lại với những điều tốt đẹp ấy, dù cho điều đó có khiến hình tượng của cô ấy trở thành một người ích kỷ và ép buộc người khác.

Vậy nên có thể mọi người sẽ thấy có một số tập phim Kaori luôn đeo bám, ép buộc Kousei làm người đệm nhạc cho mình, thậm chí còn lôi kéo cậu ấy đi ăn, đi chơi, đi dạo như muốn cả hai có thể thân thiết hơn. Tưởng như cô ấy không bận tâm đến cảm xúc của người khác nhưng không, cô ấy phần lớn quan tâm đến cảm xúc của người mà cô ấy yêu quý.

Kaori gần như chưa từng để lộ bất kì vẻ yếu đuối, âm u nào trước Kousei, ngược lại, cô còn đưa Kousei về với niềm vui của cuộc sống thường ngày và những câu chuyện ngây ngốc của tuổi thanh xuân mà có lẽ bạn cũng phải bật cười hoặc nhìn thấy chính mình trong đó. Những khoảnh khắc như chạy đua cùng đường tàu, nhảy từ cầu xuống sông hoặc đột nhập vào trường học giữa đêm khuya, chắc hẳn trong cuộc đời bạn thể nào chẳng có một lần như vậy?

Người xem sẽ cảm nhận được Kaori như tổng hợp của tất cả những gì tươi đẹp nhất mà con người ta mong muốn có được trong đời, cô ấy chính là thanh âm thầm lặng cũng đồng thời mạnh mẽ thức tỉnh khúc giao hưởng trong lòng người, là ánh sáng của những vì sao trong bài hát “Twinkle, Twinkle Little Star” mà cô và Kousei đã cùng hát dưới đêm trời sao lấp lánh.

Và cũng là ánh dương nơi những cánh anh đào nhảy múa, nụ cười của cô ấy làm bừng sáng cả bộ phim, xua tan đi tất cả những u buồn không chỉ của Kousei mà tôi tin là bất kì ai xem bộ phim này đều sẽ cảm thấy tràn trề sức sống và thoát khỏi bóng tối đang bao trùm lấy chúng ta.

Tuy nhiên, khi càng xem về cuối phim, bạn sẽ nhận ra những sự thật được giấu kín đằng sau vẻ lạc quan đầy nhiệt huyết đó, chẳng ai nghĩ một cô gái xinh xắn luôn tươi cười đó lại lớn lên với bệnh tật trong người. Kaori cũng là con người như chúng ta, “vui vẻ” không phải là cảm xúc duy nhất của Kaori, cô ấy cũng biết buồn, biết rơi lệ, biết tuyệt vọng, tức giận thậm chí là sợ hãi trước sự tàn nhẫn đầu tiên mà căn bệnh đem đến cho đôi chân của cô.

Cô tức giận vì không thể làm chủ được cơ thể của mình trước sự đối kháng với bệnh tật, điều khiến cô ấy buồn hơn là khi biết mình đã không còn nhiều thời gian nữa. Điều này đã lý giải tại sao cô ấy dường như vội vàng níu kéo mọi thứ đến vậy, từ những lý do thuyết phục bằng được người cô ấy ngưỡng mộ đệm nhạc cho mình đến những buổi diễn đi vào lòng người của cả hai và cuối cùng là những khoảnh khắc dở khóc dở cười khiến họ gần nhau hơn.

Kaori rõ ràng đã biết bản thân không còn sống được bao lâu nữa nên mới chọn việc quên đi nỗi buồn để được sống một cuộc sống trọn vẹn nhất trước khi cô phải đến nơi mà cô đã gọi là “thiên đường”. Làm những việc mà bản thân thích, bỏ đi cặp kính dày cộp và thay vào đó là kính áp tròng, thỏa thích ăn bao nhiêu đồ ngọt mà không lo về cân nặng như trước nữa, về âm nhạc thì cũng làm chủ bài hát, biểu diễn theo phong cách riêng biệt, khác hoàn toàn so với khuôn mẫu.

Cách sống đó của Kaori đã dạy cho chúng ta rằng cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp mà chúng ta có thể tận hưởng, dù những ngày tháng đó có là những ngày u buồn, hãy tạm gác chúng sang một bên và bước đi một cách mạnh mẽ để bản thân có thể được sống trọn vẹn đời mình, sống theo cách của chính mình.

Ngoài tinh thần lạc quan, vui vẻ, Kaori cũng như chúng ta, cuối cùng vẫn phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn là khi thân thể cô đã không còn gượng dậy được nữa, dù vậy cô ấy vẫn nói với Kousei rằng cô sẽ chiến đấu hết mình, chiến đấu liên tục và mãi mãi cho đến khi thật sự không thể nữa. Cô thậm chí còn đã nhiều lần tự bước từng bước đầy đau đớn và khó khăn do di chứng của căn bệnh để lại trên đôi chân trần gầy yếu, cô rơi lệ mà cầu xin Kousei đừng bỏ cô ấy lại một mình.

Dòng lệ ấy là khóc cho một sự mạnh mẽ cứng cỏi của Kaori cũng như nỗi tuyệt vọng bấy lâu nay của cô khi luôn phải đứng dậy chiến đấu với bệnh tật dù đã biết trước kết quả. Cô ấy không hối hận bất cứ điều gì, ngược lại còn chọn việc làm phẫu thuật như một trận chiến quyết định với số phận, cô ấy đã tính đến trường hợp khả thi nhất nên trước khi làm phẫu thuật, cô đã để lại một bức thư cho nam chính.

Trong bức thư đó chan chứa những lời yêu thương, những kí ức tuổi thơ, những cảm nhận của cô về đối phương cũng như sự trân trọng những kỉ niệm của tuổi thanh xuân khiến khán giả có lúc tưởng như bản thân chính là Kousei, là người mà đã nhận được đôi bàn tay ấm áp của Kaori kể cả đến lúc cô ra đi, đây cũng là khoảnh khắc khiến người xem phải bật khóc.

Khi Kaori cứ dần biến mất ở một thế giới khác trong tâm trí của Kousei lúc biểu diễn trên sân khấu, bạn sẽ cảm thấy đau lòng hơn khi hình bóng của người con gái tháng Tư ấy cứ xa dần theo những dòng thư và hoàn toàn bị ngăn cách bởi dải ngăn cách bên kia đường tàu và khi con tàu chạy qua cũng là lúc lời thư cuối cùng được cất lên, chúng ta đã không còn có thể nhìn thấy nụ cười của cô gái bên kia của đường ray nữa rồi….

Sự ra đi của Kaori đã đánh dấu cho sự chấm dứt của những tăm tối và cảm giác tội lỗi trong lòng Kousei, đồng thời để lại cho chúng ta một bài học quý giá về sự mạnh mẽ và ý chí lẫn mong muốn làm chủ hoàn cảnh để vượt qua những đau thương mà cuộc đời đem đến. Tất nhiên, xoay quanh những đau thương đó thì vẫn luôn tồn tại những điều tươi đẹp, đó chính là món quà quý của cuộc sống mà chúng ta nên biết trân trọng và nên tận hưởng trọn vẹn những điều đó trước khi không còn có thể nữa.

Đây chỉ là những cảm nhận khách quan của riêng tôi sau khi đã xem trọn bộ phim, những gì đẹp đẽ nhất trong từng thước phim đó, dường như không có lời nào hoa mỹ để tôi có thể mô tả về chúng. Nếu có cơ hội, mong các bạn hãy dùng trái tim của mình để nghiền ngẫm bộ phim, cảm nhận bằng chính đôi mắt, đôi tai của các bạn để cảm nhận rằng cuộc sống này thật sự tươi đẹp đến mức nào.

Vô Danh

Leave a Reply

%d bloggers like this: